Tiếng “gà Mường” giữa phố cổ Hội An – Tác giả Bùi Thị Tuyết Mai
Bùi Thị Tuyết Mai , với “chất Mường” hình như còn vẹn nguyên, đã khiến mọi người ngơ ngẩn khi trong thơ cô có tiếng hát của con gà mái :
Con gà mái nhà bên cất tiếng hát
Tức thì nơm vó đó người lũ lượt ra vườn
Bắt lấy con gà quạ tha
Đàn ông lì lì hậm hực
Đàn bà ca như xé lụa
Tiếng gà
Gà mái hát là điềm gở
Đàn bà làm chồng
Miệng đàn bà xoay xở
Hối thúc đàn ông nhóm lửa bắt gà
Cô sinh ra và lớn lên ở Mường Mừ. Cái Mường, theo cô nói, là bé nhất tỉnh Hòa Bình nhưng lại có tiếng gà gáy vang nhất. Khi con gà Mường Mừ cất tiếng gáy, là tỉnh Hòa Bình, Ninh Bình, Hà Nam, Thanh Hóa và “một ít Hà Tây” cùng nghe (!). Gái Mường Mừ đã mời rượu thì khó ai chối từ. “Lời rượu” trong thơ gái Mường Mừ khiến đàn ông chết lịm …
Vòng tay rượu nâng lên
Nghiêng mình rượu khép vào
Lao xao rượu Voóng ngoài khuôn chạn
Rượu khiến đẹp chiếu đào
…
Rượu gửi giúp từ trăng lá lúa đến trăng quả thị bay lên làm ngọn quế đỉnh Mường
Rủ lòng thương mà đậu bồng bềnh ví đúm
Đem lòng thương mà ngọt khúc đang thường
Rằng :
Người Mường trong
Người Mường mình
Ăn cốt tươi
Chơi cốt thật
Uống cùng hai bản được con trâu cái
Uống cùng bốn mường được nhà sàn mái to
Uống cho cây Chu đồng bông thau quả thiếc đỏ rực
Sừng uống hết nghe coong roong
Sừng cạn hẳn nghe coọch roọch
…
Thơ Bùi Thị Tuyết Mai là tiếng hát của con gà mái và “Con gà mái xứ Mường” ấy có ngày ghi vào trang “Nhật ký” những dòng sau :
Tôi đang ở Mường trời tầng chín và đi cầu thang máy
…
Tôi bây giờ bận nhắn tin và mải mê trên bàn phím
Trong thế hệ “ ngón tay cái” này quạt giấy và quạt mo biết vịn vào đâu
…
Chẳng lẽ ngày hôm nay của tôi là một phần của bài hát cũ
Mỗi nhịp thở của tôi luôn ngân nga về
Tiếng của cụ ông cụ bà, tiếng của cha mẹ tôi cồn cào
Rì rào
Thình thịch
…
Hồn nhiên, trắc ẩn. Thơ Bùi Tuyết Mai có hơi thở của núi rừng cao chín tầng mây, có mùi khét khê của đám nương vừa đốt và có tiếng hát của con gà mái Mường Mừ, cứ lảnh lót trong đêm trăng rằm phố Hội…
Dương Thanh Tùng
Leave a Reply