Tác giả Vũ Giang và “những quầng mắt muộn”
So với các tác phẩm trước của ông như Những gì còn lại (2000), Qua một thời (2001), Nắng ấm (2002), thì Những quầng mắt muộn mới ra đời chỉn chu hơn, đằm thắm hơn, ám ảnh bạn đọc với những câu thơ đầy cảm xúc và gợi mở : Vẫn rơi nắng nhạt mưa gầy/rồi ai chắp nhặt cho đầy tiếng thơm/đi qua biết mấy dặm mòn/mưa tuôn phía núi mồ chôn lạnh lùng (Mẹ). Hay ở bài Những cơn mưa là sự vỡ òa của bao kỷ niệm trên vết tích thời gian đời người khi tuổi đã chiều xế : Mai rồi quảy gánh vứt mông lung/Em xa xôi buốt lạnh đêm chùng/Thì trăng vỡ cũng đành duyên số/Chiều nay con đò đi không bến đỗ/Xuôi dòng trắng nẻo hư vô.
Vũ Giang bảo ông đã dồn hết “tinh lực” để viết, nên trong Những quầng mắt muộn có nhiều bài tinh đọng, đẹp, tình yêu quê hương mênh mông đằm thắm, nỗi buồn nhớ đồng đội và một thời trận mạc quặn thắt, róng riết khôn nguôi. Nằm nghe tiếng pháo lưng đồi/đau mấy bận đường đời giông bão/Ngày rừng nắng ngã nôn nao/Khe róc rách lạc phù du câu hát/Trái tim bao lần cơn lốc xoáy/Xin giọt nước mắt buồn đừng chảy về phía không tôi (Phía không tôi).
Tôi nghĩ, viết được những câu thơ thế này không phải dễ bởi rất góc cạnh, lạ và ngang : Chiều, ngơ ngẩn mảnh trăng vàng/Sương mù mặc áo mộng tràn bến xuân/Luân hồi sỏi đá bâng khuâng/Khúc quê ai dạo cuối sân tiếng khà (Khúc chân quê). Và dù vẫn giữ giọng thơ cũ, cổ điển, nhưng cũng rất đáng trân trọng ở tình cảm nồng nàn của tác giả đối với quê hương : Mây đi vơ vẩn tầng không/cánh cò chao lượn cuối sông bóng diều/đông quê xa vắng đìu hiu/đàn trâu lững thững gặm chiều cỏ hoang. (Chiều quê).
Với Vũ Giang, một người ham viết ở Đại Lộc, có khi tuổi càng cao thì sức viết, sức khai phá, chiều cỡ lãng mạn của nhà thơ càng rộng lớn mênh mang. Qua tuổi thất thập, thơ ông càng chín đượm, nhưng đôi khi tôi ghen tị với ông ở cái cảm xúc dâng tràn, ở chỗ “hồn nhiên” tung tẩy. Dẫu sao, với 24 bài gói gọn, khiêm tốn, in rất đẹp và trang trọng, Những quầng mắt muộn của ông hy vọng lại gây ám ảnh độc giả về vẻ đẹp ngôn từ và nét đằm thắm da diết trong một cảm xúc thẩm mỹ mới.
—–
(*) “Những quầng mắt muộn”, thơ Vũ Giang, Nxb Đà Nẵng – 2006”.
Huỳnh Minh Tâm
Leave a Reply